Chưa Bao Giờ
Buồn Thế
Cung Trầm Tưởng
Cung Trầm Tưởng
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa đông Paris Suốt đời làm chia ly Tiễn em về xứ mẹ Anh nói bằng tiếng hôn Không còn gì lâu hơn Một trăm ngày xa cách Ga Lyon đèn vàng Tuyết rơi buồn mênh mang Cầm tay em muốn khóc Nói chi cũng muộn màng |
Hôn nhau phút này rồi
Chia tay nhau tức khắc Khóc đi em. khóc đi em Hỡi người yêu xóm học Để sương thấm bờ đêm Đường anh đi tràn ngập lệ buồn em... Ôi đêm nay Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa đông Paris Suốt đời làm chia ly |
Tàu em đi tuyết phủ
Toa anh lạnh gió đầy Làm sao anh không rét Cho ấm mộng đêm nay Và mơ ngon trên khắp nẻo đường rầy ! Trời em mơ có sao Mình anh đêm ở lại Trời mùa đông Paris Không bao giờ có sao Trời mùa đông Paris Chưa bao giờ buồn thế ! |
Ân Tình Dạ Khúc
Đinh Hùng
Đinh Hùng
Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở,
Em tới đây tình tự một đôi lời. Hồn phong hương trầm tuổi mộng hai mươi, Ta nói khẽ đủ hai lòng nghe rõ. Tình chẳng xa xôi mà lời giăng gió Đến làm chi thêm nhạt giấc mơ này ? Nói đi em, từng ý nhỏ mà say, Từng rạo rực cánh lòng hoa đang mở. Từng xao động vô cùng trong nhịp thở, Từng mê ly qua một thoáng môi cười. |
Cả rạt rào thương nhớ đấy, em ơi !
Cả thao thức mạch đời trong tiếng nhẹ. Ôi bát ngát trái tim hồng nhỏ bé Nghe làm sao ân ái điệu rung trời ? Nói đi em, cho từng mảnh sao rơi, Từng vũ trụ tắt dần trong lồng ngực. Xin hãy để cả mình em thổn thức Trên tay này mở sẵn đón thân hoa. Gió ân cần trộn lẫn tóc hai ta, Gió đằm thắm giúp đôi hồn phơ phất. |
Anh say ngất tình em trong khóe mắt
Say hương thầm trên mái tóc tơ nhung. Cặp môi em, xuân thắm nét hoa rừng, Anh mê uống nhụy thơm tràn vị ngọt. Nói đi em, lời tự tình thánh thót, Hẹn ngàn năm trong một phút êm đềm. Lời tự tình, em hãy nói đi em, Lời tình tự cũng là lời bỡ ngỡ. Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở, Phấn hương bay phơi phới báo duyên lành. Thơ ân tình, anh chuốt lụa mong manh. |
Hờn Giận
Đinh Hùng
Đinh Hùng
Em đến hôm nào như hoa bay,
Tình không độc dược mà đắng cay. Mùa thu tàn nhẫn từ đôi mắt. Mùi hương sát nhân từng ngón tay. Em đến hôm nào như mây bay, Gió mưa triền miên từ nét mày. Đường vào lòng nhau toàn sạn đạo, Bước chân tha hương từ dấy giầy. Anh rỏ đôi dòng nước mắt say, Trao em, không ướt trọn vòng tay. Chiều đi, vai thấm đầy sương núi, Lệ cũng phai hương tự lúc này. Anh tiễn em sang giấc mộng nào ? Giận lây tà áo cưới chiêm bao. |
Lời nguyền không buộc vào mây sớm,
Em có nghe tình khóc dưới sao ? Em đến, trăng rằm xanh bóng mây, Em đi, trăng hờn cong nét mày. Chiều qua, má hồng còn thơ ngây, Chiều nay, hàng mi sương xuống đầy Thương nhau, gói trọn hồn trong áo, Mất nhau từ trong tà lụa bay. Mắt ngại nhìn nhau từng đêm dài, Nhòa hương kỷ niệm, tóc thu phai. Dòng sông bơ vơ tìm dĩ vãng, Thuyền trôi bâng khuâng về tương lai. Anh hận bình minh, ngờ nắng hồng, Hờn ghen bao nhiêu hoa mùa xuân. |
Sánh vai nhưng không là vợ chồng,
Kề môi vẫn không là tình nhân. Cười vỡ giấc mê đêm hợp cẩn, Vò nhàu mái tóc đêm tân hôn. Sính lễ không hòa đôi linh hồn, Đính ước không chung lòng cô đơn. Thầm trách vầng trăng không biết sầu, Ngàn sao theo em bay về đâu ? Oán cả không gian, thù cả mộng, Ghen cả trời xanh trong mắt nhau. Em đến hôm nào, mưa trên vai, Chiều thu, sương đượm nét mi dài. Nụ cười rung cánh hoa hờn giận, Trong mắt em còn bóng dáng ai ? |
Kỳ Nữ
Đinh Hùng
Đinh Hùng
Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em -- ôi biển sắc, rừng hương! Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm, Em đến đây như đến tự thiên đường. Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc, Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly, Ôi mắt xa khơi ! Ôi mắt dị kỳ ! Ta trông đó thấy trời ta mơ ước. Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước, Cả con đường sao mọc lúc ta đi, Cả chiều sương mây phủ lối ta về, Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ. Ta run sợ, cho yêu là mệnh số, |
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.
Vì người em có bao phép nhiệm mầu, Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc. Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc, Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da. Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa, Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết. Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết, Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân. Ta gần em, mê từng ngón bàn chân, Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão. Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo, Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm. Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm, Chưa tội lỗi, đã thấy tràn hối hận. |
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn,
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ. Ôi vô lương ! Trong một phút không ngờ, Ta đã muốn trở nên người vô đạo. Tất cả em đều bắt ta khổ não, Và oán hờn căm giận tới đau thương. Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng, Và khát vọng đến vô tình, vô giác. Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác, Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp yêu ma ! Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà, Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết. Ta sẽ chết ! Sẽ vì em mà chết ! Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn, Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn. |
Một Tiếng Em
Đinh Hùng
Đinh Hùng
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi tìm những phố không đèn. Gió mùa thu sớm bao dư vị, Của chút hương thầm kia mới quen. Cùng bóng hàng cây gặp giữa đường, Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương. Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng, Nói hết cho lòng nhẹ mối vương. Rồi đây trên những lối đi này, Ta sẽ cùng ai tay nắm tay... Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng, Buông chìm tâm sự nửa đêm nay. |
Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi,
Thâu đêm chưa hiểu miệng ai cười. Nụ cười gửi tự thiên thu lại, Tiền kiếp nào xưa, em hé môi ? Dĩ vãng nào xanh như mắt em ? Chao ôi ! Màu tóc rợn từng đêm ! Hàng mi khuê các chìm sương phủ Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm. Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay, Trăng lên từng nét gợn đôi mày. Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán, Chưa ngát hương tình, hương đã bay. |
Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm ?
Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm Lòng ơi ! hoài vọng bao giờ nói, Thăm thẳm trùng dương một tiếng Em. Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương. Sương đầm vạt áo mong manh lệ Sao rụng bay vào tóc dạ hương. Tôi lánh trần ai đi rất xa, Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà. Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ, Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa. |
Tự Tình Dưới
Hoa
Đinh Hùng
Đinh Hùng
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng, Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng. Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say. |
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Thương hàng gió núi động hàng mi. Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi -- Em nói đi. Em muốn đôi ta mộng chốn nào ? Ước nguyền đã có gác trăng sao Chuyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: ngõ trúc đào. |
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ,
Nắng trong hoa, với gió ven hồ Dành riêng em đấy. Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa. Rồi buổi u sầu, em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời. Vai kề một mái thơ phong nguyệt, Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười |
Huyền Ảo
Hàn Mặc Tử
Hàn Mặc Tử
Mới lớn lên trăng đã thẹn thò
Thơm như tình ái của ni cô Gió say lướt mướt trong màu sáng Hoa với tôi đều cảm động sơ. Đang khi màu nhiệm phủ ban đêm Có thứ gì rơi giữa khoảng im. -- Rơi từ thượng tầng không khí xuống -- Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. |
Tôi với hồn hoa vẫn nín thinh
Ngấm ngầm trao đổi những ân tình Để thêm ấm áp nguồn tơ tưởng Để bóng trời khuya bớt giật mình. Từ đầu canh một đến canh tư, Tôi thấy trăng mơ biến hóa như Hương khói ở đâu ngoài xứ mộng Cứ là mỗi phút mỗi nên thơ. |
Ánh trăng mỏng quá không che nổi
Những vẻ xanh xao của mặt hồ Những nét buồn buồn tơ liễu rủ; Những lời năn nỉ của hư vô. Không gian dầy đặc toàn trăng cả: Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng. Mỗi ảnh mỗi hình thêm phiếu diễu Nàng xa tôi quá ! nói nghe chăng? |
Trường Tương
Tư
Hàn Mặc Tử
Hàn Mặc Tử
Hiểu gì không, ý nghĩa của trời thơ
Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy Của lời câm muôn vì sao áy náy Hiểu gì không em hỡi! hiểu gì không? Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng Cho trăng xuân tràn trề say chới với Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi; -- Cho em buồn trời đất ứa sương khuya, Để em buồn, để em nghiệm cho ra Cái gì kết lại mới thành tinh tú; Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ, Và tình yêu sao lại dở dang chi, Và vì đâu, gió gọi giật lời đi. -- Lời đi qua một chiều trong kẽ lá, Một làn hương mới nửa lừng sa ngã Anh mến rồi ý vị của làn mơ. |
Lệ Kiều ơi! em còn giữ ý thơ
Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo, Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo Bên kia trời hãy chụp cả hồn anh. Hãy van lơn ở dưới chân Bàn Thành, Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy, Náo không gian cho lửa lòng bùng cháy, Và để cho kinh động đến người tiên, Đang say sưa trong thế giới Hão Huyền Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc... Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt, Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi! Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi. Hãy mường tượng một người thơ đang sống Trong im lìm lẻ loi trong dãy động. -- Cũng hình như, em hỡi! động Huyền Không! |
Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,
Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa. Em có nghĩ ra một chiều vàng úa, Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru: "Một mối tình nức nở giữa âm u, "Một hồn đau rã lần theo hương khói, "Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi, "Một lời run hoi hóp giữa không trung, "Cả niềm yêu, ý nhớ, cả một vùng, "Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn". Đấy là tất cả người anh tiêu tán, Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ, Cùng tình em tha thiết như văn thơ, Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế. |
Sứ Thần Tình
Yêu
Họa Nhiên
Họa Nhiên
Ai có thấy tình long lanh khoé mắt?
Mộng yêu đương tràn ngập cả hàng mi, Hồn rung rung muôn điệu khúc tân kỳ Đôi mắt đẹp nói lên lời hẹn ước Bốn mắt nhìn nhau mà lòng như từ trước Nhủ thầm nhau lời e ấp đôi câu ... Nhủ thầm nhau e khó nói thành lời Mượn đôi mắt làm sứ thần muôn thuở Mắt long lanh là niềm yêu chan chứa Mắt ngước nhìn là tha thiết cầu mong |
Mắt giao thoa là hai kẻ một lòng
Chung ý tưởng sóng hồn dâng khoé mắt. Bạn lòng ơi! đây tâm tình se sắt... Yêu ngàn lần mà chẳng nói đôi câu Bạn có nghe mắt nói cùng nhau? Ngập ân ái mắt xanh rờn rợn sóng... Mắt vẫn đẹp mà dâng sầu tê tái! Hồn vẫn trong mà lệ vẫn còn vương, Lệ tình ta đã cháy suốt đêm trường Vơi chăng nhỉ hỡi tình thương chan chứa... |
Ngập Ngừng
Hồ Dzếnh
Hồ Dzếnh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân. Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần... Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế! Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé. Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu, Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ? Thuở ân ái mong manh như nắng lụa, Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa, |
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi! Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé, Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ; Nếu trót đi, em hãy gắng quay về, Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở. Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ, Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa... |
Màu tím hoa
sim
Hữu Loan
Hữu Loan
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng Có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người
Vệ quốc quân
xa gia đ́nh Yêu nàng như tình yêu em gái Ngày hợp hôn nàng không đ̣i may áo mới Tôi mặc đồ quân nhân Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân Nàng cười xinh xinh bên anh chàng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi Từ chiến khu xa Nhớ về ái ngại Lấy chồng thời chiến chinh Mấy người đi trở lại Lỡ khi mình không về thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê... |
Nhưng không chết
Người trai khói lửa Mà chết Người gái nhỏ hậu phương Tôi về không gặp nàng Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối Chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hương tàn lạnh vây quanh.
Tóc nàng
xanh xanh
ngắn chưa đầy búi Em ơi giây phút cuối không được nghe nhau nói không được trông nhau một lần Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím áo nàng màu tím hoa sim Ngày xưa đèn khuya bóng nhỏ Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa... |
Một chiều rừng mưa
Ba người anh từ chiến trường Đông Bắc Biết tin em gái mất trước tin em lấy chồng Gió sớm thu về rờn rợn nước sông Đứa em nhỏ lớn lên Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị Khi gió sớm thu về cỏ vàng chân mộ chí.
Chiều hành
quân
Qua những đồi sim những đồi hoa sim dài trong chiều không hết Màu tím hoa sim tím chiều hoang biền biệt nhìn áo rách vai Tôi hát trong màu hoa (áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh đã mất, mẹ già chưa khâu...) |
Áo Trắng
Huy Cận
Huy Cận
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng. Nở bừng ánh sáng . Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng. Em đẹp bàn tay ngón ngón thon, Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non. |
Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời,
Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài. Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày, Em ban hạnh phúc chứa đầy tay. Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay. |
Ngậm Ngùi
Huy Cận
Huy Cận
Nắng chia nửa bãi; chiều rồi...
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu. Sợi buồn con nhện giăng mau; Em ơi ! Hãy ngủ... anh hầu quạt đây. Lòng anh mở với quạt này; Trăm con chim mộng về bay đầu giường. |
Ngủ đi em, mộng bình thường !
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ... Cây dài bóng xế ngẩn ngơ... -- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau ? Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi... |
Vạn Lý Tình
Huy Cận
Huy Cận
Người ở bên trời, ta ở đây;
Chờ mong phương nọ, ngóng phương nầy. Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm, Vạn lý sầu lên núi tiếp mây. Nắng đã xế về bên xứ bạn; Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy. |
Trông về bốn phía không nguôi nhớ,
Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay. Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt, Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày. Chiếu chăn không ấm người nằm một Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay. |
Tình Tuyệt
Vọng
Khái Hưng
Khái Hưng
Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thu Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu Mà người gieo thảm như hầu không haỵ Hỡi ơi người đó, ta đây Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân? Dẫu ta đi trọn đường trần Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi. Người dù ngọc thốt, hoa cười |
Nhìn ta như thể nhìn người không quen,
Đường đời lặng lẽ bước tiên Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình! Một niềm tiết liệt, đoan trinh Xem thơ nào biết là mình ở trong. Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng Người đâu tả ở mấy giòng thơ đây Dịch bài SONNET d'ARVERS |
Hoa Trắng Thôi
Cài Trên Áo Tím
Kiên Giang
Kiên Giang
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương Khói bom che lấp chân trời cũ Che cả người thương nóc giáo đường. Mười năm trước em còn đi học Áo tím điểm tô đời nữ sinh Hoa trắng cài duyên trên áo tím Em là cô gái tuổi băng trinh. Quen biết nhau qua tình lối xóm Cổng trường đối diện ngó lầu chuông Mỗi lần chủ nhật em xem lễ Anh học bài ôn trước cổng trường. Thuở ấy anh hiền và nhát quá Nép mình bên gác thành lầu chuông Để nghe khe khẽ lời em nguyện Thơ thẩn chờ em trước thánh đường. Mỗi lần tan lễ chuông ngừng đổ |
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ em cầu kinh nho nhỏ Thẹn thùng anh đứng lại không đi. Sau mười năm lẻ anh thôi học Nức nở chuông trường buổi biệt ly Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo Tiễn nàng áo tím bước vu quy. Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ Chiếc áo tang liệm một khối sầu Hoa trắng thôi cài trên áo tím Giữ làm chi kỷ vật ban đầu. Em lên xe cưới về quê chồng Dù cách đò ngang cách mấy sông Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím Nên tình thơ ủ kín trong lòng. Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo Anh làm chiến sĩ giữ quê hương |
Giữ màu áo tím, màu hoa trắng
Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường. Giặc chiếm lầu chuông xây gác súng Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ Anh gom gạch đổ xây tường luỹ Chiếm lại lầu chuông, giết lẻ thù. Nhưng rồi người bạn đồng trang lứa Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ Chuông đổ ban chiều em nức nở Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ. Hoa trắng thôi cài trên áo tím Mà cài trên nắp cỗ quan tài Điểm tô công trận bằng hoa trắng Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi. Xe tang đã khuất nẻo đời Chuông nhà thờ khóc... tiễn người ngàn thu Từ đây, tóc rũ khăn sô Em cài hoa trắng trên mồ người xưa. |
Anh Hứa Đi Anh
Mai Đình
Mai Đình
Em đã yêu anh đến dại người,
Lòng em ngày tháng dễ nào nguôỉ Yêu anh trên hết tình yêu mến, Và sẽ yêu anh suốt một đời Yêu anh trong lúc anh lâm chung Mới thấy tình em yêu lạ lùng, Rải hết bầu trời e chưa lấp, Mong anh lành mạnh mới đang công |
Anh lành anh sẽ tặng em chỉ
Tặng cả đời anh, cả hồn thi Với tất những gì anh ước vọng, Cả hồn, cả xác, cả tình si Anh hứa đi anh, hứa thế nghe! Cho em tưởng tượng, em say mê, Em quên ngày tháng, đời đau khổ Để đón hồn anh lúc tái tê |
Một Mùa Đông
Lưu Trọng Lư
Lưu Trọng Lư
I
Đôi mắt em lặng buồn Nhìn thôi mà chẳng nói Tình đôi ta vời vợi Có nói cũng không cùng. Yêu hết một mùa đông Không một lần đã nói Nhìn nhau buồn vời vợi Có nói cũng không cùng. Giời hết một mùa đông Gió bên thềm thổi mãi; Qua rồi muà ân ái: Đàn sếu đã sang sông. Em ngồi trong song cửa Anh đứng dựa tường hoa Nhìn nhau và lệ ứa Một ngày một cách xa. Đây là giải Ngân hà Anh là chim Ô thước Sẽ bắc cầu nguyện ước Một đêm một lần qua. Để mặc anh đau khổ Ái ân, giờ tận số Khép chặt đôi cánh song! Khép cả một tấm lòng. |
I
Em là gái trong song cửa Anh là mây bốn phương trời Anh theo cánh gió chơi vơi. Em vẫn nằm trong nhung lụa. Em chỉ là người em gái thôi Người em sầu mộng cuả muôn đời Tình em như tuyết dăng đầu núi Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời. Ai bảo em là giai nhân Cho đời anh đau khổ ? Ai bảo em ngồi bên cửa sổ Cho vương víu nợ thi nhân ? Ai bảo em là giai nhân Cho lệ tràn đêm xuân ? Cho tì nh tràn trước ngõ, Cho mộng tràn gối chăn ? |
III
Ngày một ngày hai cách biệt nhau Chẳng được cùng em kê gối sầu, Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo, Cùng cười những chuyện thế gian đau. Ngày hôm tiễn biệt buồn say dắm Em vẫn đuà nô uống rượu say Em có biết đâu đời vắng lạnh Lạnh buồn như ngọn gió heo may. Môi em đượm sặc mùi nho tươi Đôi má hồng em chúm nụ cười Đôi mắt em say mầu sáng lạn, Trán em để lỏng làn tóc lơi. Tuy môi em uống lòng anh say Lời em càng nói, càng chua cay Anh muốn van em đừng nói nữa Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay. IV Hãy xếp lại muôn vàn ân aí Đừng trách nhau đừng aí ngại nhau Thuyền yêu không ghé bến sầu Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng. Hãy như chiếc sao băng băng mãi Để lòng buồn, buồn mãi không thôi. |
Tiếng Thu
Lưu Trọng Lư
Lưu Trọng Lư
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức ? Em không nghe rạo rực Hình ảnh kẻ chinh phu Trong lòng người cô phụ ? Em không nghe rừng thu, Lá thu kêu xào xạc, Con nai vàng ngơ ngác Đạp trên lá vàng khô ? |
Thú đau thương
Lưu Trọng Lư
Lưu Trọng Lư
Tình đã len trong màu nắng mới,
Lòng anh buồn vời vợi, em ơi! Niềm yêu rung động đôi môi Tình đầy khôn lựa được lời thắm tươi. Ðã héo lắm nụ cười trong mộng Ðã mờ mờ lắm, bóng thân yêu, |
Ðã lam tím cả cánh chiều
Trong hồn lặng đã hiu hiu mộng tàn. Xin để gối nằm im chỗ cũ, Hãy lịm người trong thú đau thương, Giờ đây ta đốt nén hương Trên tay ta buộc dải tang cho tình. |
Áo Lụa Hà Đông
Nguyên Sa
Nguyên Sa
Nắng sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn mà mua thu dài lắm ở chung quanh linh hồn anh vội vã vẽ chân dung bay vội vã vào trong hồn mở cửa gặp một bữa, anh đã mừng một bữa |
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu em không nói đã nghe từng gia điệu em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh anh trông lên bằng đôi mắt chung tình với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu |
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại giận thơ anh đã nói chẳng nên lời em đi rồi, sám hối chạy trên môi những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng. |
Tháng Sáu Trời
Mưa
Nguyên Sa
Nguyên Sa
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa Anh lạy trời mưa phong toả đường về Và đêm ơi xin cứ dài vô tận Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại Mười ngón tay đừng tà áo mân mê Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng... Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ Và hãy nói năng những lời vô nghĩa Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai Hãy để môi rót rượu vào môi Hãy cầm tay nhau bằng ngón tay bấn loạn |
Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn Nếu em sợ thời gian dài vô tận Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống Trời không mưa em có lạy trời mưa? Anh vẫn xin mưa phong toả đường về Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm. Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân Vì anh gọi tên em là nhan sắc Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu. |
Cần Thiết
Nguyên Sa
Nguyên Sa
Không có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học Ai lau mắt cho em ngồi khóc Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa Những lúc em cười trong đêm khuya Lấy ai nhìn những đường răng em trắng Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh Lúc sương mù ai thở để sương tan Ai cầm tay cho đỏ má hồng em Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc... Không có anh nhỡ một mai em khóc |
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ Không có anh thì ai ve vuốt. Không có anh lấy ai cười trong mắt Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong Ai cầm tay mà dắt mùa xuân Nghe đường máu run từng cành lộc biếc. Không có anh nhỡ ngày mai em chết Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục... |
Hai Năm Tình
Lận Đận
Nguyễn Tất Nhiên
Nguyễn Tất Nhiên
1.
hai năm tình lận đận hai đứa cùng xanh xao mùa đông, hai đứa lạnh cùng thở dài như nhau hai năm tình lận đận hai đứa cùng hư hao (em không còn thắc bính nuôi dưỡng thời ngây thơ anh không còn lýnh quýnh giữa sân trường trao thư) hai năm tình lận đận hai đứa đành xa nhau em vẫn còn mắt liếc anh vẫn còn nôn nao ngoài đường em bước chậm trong quán chiều anh ngóng cổ cao |
2.
em bây giờ có lẽ toan tính chuyện lọc lừa anh bây giờ có lẽ xin làm người tình thua chuông nhà thờ đổ mệt tượng Chúa gầy hơn xưa Chúa bây giờ có lẽ rơi xuống trần gian mưa (dù sao thì Chúa cũng một thời làm trai tơ dù sao thì Chúa cũng là đàn ông ... dại khờ) anh bây giờ có lẽ thiết tha hơn tính đồ nguyện làm cây thánh giá trên chót đỉnh nhà thờ cô đơn nhìn bụi bậm làm phân bón rêu xanh |
(dù sao cây thánh giá
cũng được người nhân danh) 3. hai năm tình lận đận em đã già hơn xưa! |
Khúc Buồn Tình
Nguyễn Tất Nhiên
Nguyễn Tất Nhiên
1.
Người từ trăm năm về ngang sông rộng ta ngoắc mòn tay ... trùng trùng gió lộng (thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không mưa ôm tượng đá) |
người từ trăm năm
về khơi tình động ta chạy vòng vòng ta chạy mòn chân nào hay đời cạn! (thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không mưa ôm tượng đá) |
người từ trăm năm
về như dao nhọn ngọt ngào vết đâm ta chết âm thầm máu chưa kịp đổ (thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không mưa ôm tượng đá) |
2.
thà như giọt mưa gieo xuống mặt người vỡ tan vỡ tan nào ta ân hận bởi còn kịp nghe nhịp run vồi vội trên ngọn lông măng (người từ trăm năm vì ta, phải khổ!) (1970) |
Ma Soeur
Nguyễn Tất Nhiên
Nguyễn Tất Nhiên
đưa em về dưới mưa
nói năng chi cũng thừa phất phơ đời sương gió hồn mình gần nhau chưa ? tay ta từng ngón tay vuốt lưng em tóc dài những trưa ngồi quán vắng chia nhau tình phôi thai xa nhau mà không hay (hỡi em cười vô tội đeo thánh giá huy hoàng hỡi ta nhiều sám hối tính nết vẫn hoang đàng!) |
em hiền như ma soeur
vết thương ta bốn mùa trái tim ta làm mủ ma soeur này ma soeur có dịu dàng ánh mắt có êm đềm cánh môi ru ta người bệnh hoạn ru ta suốt cuộc đời (cuộc đời tên vô đạo vết thương hành liệt tim!) đưa em về dưới mưa xe lăn đều lên dốc chở tình nhau mệt nhọc! |
đưa em về dưới mưa
áo dài sầu hai vạt khi chấm bùn lưa thưa đưa em về dưới mưa hỡi em còn nít nhỏ chuyện tình nào không xưa ? vai em tròn dưới mưa ướt bao nhiêu cũng vừa cũng chưa hơn tình rụng thấm linh hồn ma soeur |
Bởi Yêu Em Sầu
Khổ Dịu Dàng
Nguyễn Tất Nhiên
Nguyễn Tất Nhiên
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
Những kỉ niệm đời xin hãy còn xanh Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp Cùng ra đi như định luật Trời dành Nắng bờ sông như màu trang vở cũ Thuở học trò em làm khổ ai chưa? Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng Em hãy đứng trước gương làm dáng Tự khen minh: "đẹp quá!" đi em Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng Còn đôi chút luyến lưu thời con gái |
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn. Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng Rồi giận hờn cho kỉ niệm đầy tay Thu miền Nam không thấy lá vàng bay Anh phải nói: buồm chúng ta màu trắng Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng Người thì không bắt bóng được bao giờ Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng. |
Cô Hàng Xóm
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn. Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi. Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng. Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng... Có con bướm trắng thường sang bên này. Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi... Chả bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên. Mắt nàng đăm đắm trông lên... Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! |
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?" -- Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang. Mấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong. Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa. Tầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm. |
Cô đơn buồn lại thêm buồn,
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi? Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng... Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng. Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng. Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này! |
Ghen
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Cô nhân tình bé của tôi ơi
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi. Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai Đừng hôn dù thấy cánh hoa tươi Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ Đừng tắm chiều nay biển lắm người |
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức chẳng bay xa Chẳng làm ngay ngất người qua lại Dẩu chỉ qua đường khách lại qua. Tôi muốn những đêm đông gía lạnh Chiêm bao đừng lẩn quẩn bên cô Bằng không tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào trong giấc mơ. |
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen. Chân cô in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được dẫm lên. Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi Thế nghĩa là yêu quá mất rồi Và nghĩa là cô là tất cả Cô là tất cả của riêng tôi. |
Hôn Nhau Lần
Cuối
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Cầm tay anh khẽ nói:
-Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi... Rồi một hai ba năm Danh thành anh trở lại Với em anh chăn tằm Với em anh dệt vải Ta sẽ là vợ chồng Sẽ yêu nhau mãi mãi |
Sẽ se sợi chỉ hồng
Sẽ hát ca ân ái. Anh và em sẽ sống Trong một mái nhà tranh Lấy trúc thưa làm cổng Lấy tơ liễu làm mành Nghe lời anh em hỡi! Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối Em về đi, anh đi... |
Cô Lái Đò
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Xuân đã đem mong nhớ trở về
Lòng cô lái ở bên sông kia. Cô hồi tưởng lại ba xuân trước, Trên bến cùng ai đã nặng thề. Nhưng rồi người khách tình xuân ấy, Ði biệt không về với bến sông. Ðã mấy lần xuân trôi chảy mãi Mấy lần cô lái mỏi mòn trông. |
Xuân này đến nữa, đã ba xuân
Ðốm lửa tình duyên tắt nguội dần. Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi Cô đành lỗi bước với tình quân. Bỏ thuyền, bỏ lái bỏ dòng sông, Cô lái đò kia đi lấy chồng. Vắng bóng cô em từ dạo ấy, Ðể buồn cho những khách sang sông. |
Lỡ Duyên
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
- 1940 -
Than ôi nàng sắp lấy chồng Sắp mang pháo đỏ rượu hồng tiễn tôi Xe hoa sắp đón nàng rồi Mang nàng về với cuộc đời chồng con Riêng tôi sắp sửa đón buồn Ðể mang tim héo, để hồn hết mơ Nàng đi còn có bao giờ Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng? |
Pháo ơi, đừng nổ rộn ràng
Ðừng phô sắc thắm, đừng làm ta say Biết đâu chịu khổ thế này Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương Bao giờ cho vơi cơn buồn Cho tan thương nhớ, cho hồn thảnh thơi? Bao giờ ráo lệ nàng ơi! Ðể tìm duyên mới cho tôi hết buồn. |
Mùa Đông Đan
Áo
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Đã quyết không... không... được một ngày
Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây ? Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Như có tơ vương đến một người Người ấy , nhưng mà tôi chả nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi . Tôi quen ngậm miệng với tình xưa |
Tình đã sang sông đã tới bờ
Tình đã trao tôi bao oán hận Và đem đi cả một thuyền mơ . Mơ có năm năm đã vội tàn , Có nàng đan mãi áo len đen . Có nàng áo đỏ đi qua đấy , Hương đượm ba ngày hương chưa tan . Mà hương đượm mãi ở hồn tôi , Tôi biết là tôi yêu mất rồi ! |
Tôi biết từ đây tôi khổ lắm ,
Chiều nay gió lạnh đấy , nàng ơi ! Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen Còn tôi người lạ , tôi người lạ , Có cũng nên mà không cũng nên . Oán đã bao la , hận đã nhiều Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu ? Tôi đi mãi mãi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều |
Dòng Dư Lệ
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Tặng T.T.KH
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên T.T.KH Gió đưa xác lá về đường Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi, Ðêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm. Một ngàn năm, một vạn năm, Con tằm vẫn khiếp con tằm vương tơ. Tặng người gọi một dòng thơ Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua? Ðường về Thanh Hoá bao xa Bao giờ ra nhớ rủ ta với, Chàng! Bảo rằng quan chẳng cho sang Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ! Vườn Thanh qua đấy năm xưa Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời Quanh lò sưởi ấm, bên tôi, Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ Tuổi nàng năm ấy còn thơ Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai. (Rồi đây bao gió bụi đời, Tôi quên sao được con người vườn Thanh) |
Lạnh lùng canh lại sang canh,
Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ. Bởi sinh lạc kiếp giang hồ, Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường. Thu sang rồi lại thu sang Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi? Bao nhiêu vật đổi sao dời? Ðường bao dặm thẳm! Hỡi người bốn phương! Trọ bao nhiêu quán bên đường, Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa. Cô nàng năm ấy quay tơ. (Tôi quên sao được!) Hẳn chưa lấy chồng. Một hôm lòng lại nhủ lòng: Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh. Rồi tôi len lén một mình, Ra đi với một tấm tình hay hay. Ðường mòn tràn ngập bông may, Gió heo báo trước một ngày thu sang. Dừng chân trước cửa nhà nàng. Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau. Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu. Lá rơi lả tả bên lầu như mưa... Chợt người lão bộc năm xưa, Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà Một hai xin phép ông già, Trọ nhờ đêm ấy, nữa là hai đêm. Ông già nể khách người quen. Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình" |
Rồi ông kết: (giọng bất bình)
"Trời cay nghiệp thế cho đành! Thưa ông. Cô tôi nhạt cả môi hồng, Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ. Ðâu còn sống lại trong mơ, Ðâu còn sống lại bên bờ sông yêu? Buồng the sầu sớm thương chiều. Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi. Tơ duyên đến thế là thôi! Thế là uổng cả một đời tài hoa. Ðêm đêm bên cạnh chồng già, Và bên cạnh bóng người xa hiện về..." Rùng mình tôi lại gạt đi: "Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài dòng? Cháu từ mắc số long đong, Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu. Ðau thương qua mấy nhịp cầu, Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người! "Dối già một chút mà thôi, nghe lời già kể cháu mười đêm luôn Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn, Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!" Truyện xưa hồ lãng quên rồi, Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh. Bao nhiêu oan khổ vì tình, Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa? Phải chăng? Mình có nên ngờ, Rằng người năm ngoái bây giờ là đây? |
Lỡ Bước Sang
Ngang
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
I
"Em ơi em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương Mẹ già một nắng hai sương Chị đi một bước trăm đường xót xa. Cậy em, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương Hôm nay xác pháo đầy đường Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng Chuyến này chị bước sang ngang Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay. Rượu hồng em uống cho say, Vui cùng chị một vài giây cuối cùng. (Rồi đây sóng gió ngang sông, Đầy thuyền hận,, chị lo không tới bờ) Miếu thiêng vụng kén người thờ, Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em. Đêm nay là trắng ba đêm, Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn. Một vai gánh vác giang san... Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương. Mắt quầng, tóc rối tơ vương Em còn cho chị lược gương làm gì ! Một lần này bước ra đi Là không hẹn một lần về nữa đâu, Cách mấy mươi con sông sâu, Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh Cũng là thôi... cũng là đành... Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ? Tuổi son nhạt thắm phai đào, Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người ! Em đừng khóc nữa, em ơi ! Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em ! Một đi bảy nổi ba chìm, Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần Dù em thương chị mười phần, Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi." Chị tôi nước mắt đầm đìa, Chào hai họ để đi về nhà ai... |
Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran. Tôi ra đứng ở đầu làng Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa. II Giời mưa ướt áo làm gì ? Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng. Người ta: pháo đỏ rượu hồng Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang. Lần đầu chị bước sang ngang, Tuổi son sông nước đò giang chưa tường. ở nhà em nhớ mẹ thương Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ. Mẹ ngồi bên cửi se tơ Thời thường nhắc: "Chị mầy giờ ra sao ?" "-- Chị bây giờ"... nói thế nào ? Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang. Chị từ lỡ bước sang ngang Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền. Xuôi dòng nước chảy liên miên, Đưa thân thế chị tới miền đau thương, Mười năm gối hận bên giường, Mười năm nước mắt bữa thường thay canh. Mười năm đưa đám một mình, Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên. Mười năm lòng lạnh như tiền, Tim đi hết máu, cái duyên không về. "Nhưng em ơi một đêm hè, Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn. Dừng chân bên bến sông buồn, Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang. Đoái thương, duyên chị lỡ làng. Đoái thương phận chị dở dang những ngày. Rồi... rồi... chị nói sao đây ! Em ơi, nói nhỏ câu này với em... ...Thế rồi máu trở về tim Duyên làm lành chị duyên tìm về môi. Chị nay lòng ấm lại rồi, |
Mối tình chết, đã có người hồi sinh.
Chị từ dan díu với tình, Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng." Tim ai khắc một chữ "nàng" Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo. Nhưng yêu chỉ để mà yêu, Chị còn dám ước một điều gì hơn. Một lần hai lỡ keo sơn, Mong gì gắn lại phím đàn ngang cung. Rồi đêm kia, lệ ròng ròng Tiễn đưa người ấy sang sông chị về. Tháng ngày qua cửa buồn the, Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa. III úp mặt vào hai bàn tay, Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm. "Đã đành máu trở về tim, Nhưng không ngăn nỗi cánh chim giang hồ. Người đi xây dựng cơ đồ... Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân. Người đi khoác áo phong trần, Chị về may áo liệm dần nhớ thương. Hồn trinh ôm chặt chân giường, Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây. Năm xưa đêm ấy giường này, Nghiến răng... nhắm mắt... chau mày... cực chưa ! Thế là tàn một giấc mơ, Thế là cả một bài thơ não nùng ! Tuổi son má đỏ môi hồng, Bước chân về đến nhà chồng là thôi ! Đêm qua mưa gió đầy giời, Trong hồn chị, có một người đi qua... Em về thương lấy mẹ già, Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công. Chị giờ sống cũng như không Coi như chị đã sang sông đắm đò." |
Người Con Gái
Ở Lầu Hoa
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Nhà nàng ở gốc cây mai trắng,
Trên xóm mai vàng dưới đế kinh. Có một buổi chiều qua lối ấy, Tôi về dệt mãi mộng ba sinh. Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng. Hồn tôi là cả một lời van. Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy! Ai có yêu đương chả vội vàng? Tôi rót hồn tôi xuống đã nhiều, |
Hồn tôi còn có được bao nhiêu?
Tôi đi sợ cả lời tôi nói, Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu. Nàng có bao giờ nghĩ đến không? Không, nàng đan áo suốt mùa đông, Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa, Nàng chả nhìn cho, đến não nùng! Tôi mỉa mai tôi, oán trách tôi Làm sao tôi lại cứ câm lời? |
Thì trăm con gái, nghìn con gái
Nàng cũng là người con gái thôi. Có một nghìn đêm tôi chiêm bao, Ba đêm nay khóc với mưa rào, Đêm nay mắt đỏ rồi, mưa tạnh, Tôi khóc âm thầm dưới bóng sao. Nàng ở lầu hoa ở đệm bông, Có đêm nào nghĩ đến tôi không? Không không, chả có đêm nào cả, Chả có đêm nào hé cánh song... |
Bến Mơ
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Bến mơ thuyền đậu, dưới thuyền mơ.
Tôi đã mơ màng chuyện tóc tơ. Bỏ dở khăn thêu, nàng lẳng lặng Đến xem chàng nối mấy vần thơ. Bỗng nàng sung sướng vỗ tay reo, -Thi sĩ, chồng em, anh đáng yêu! Những vận thơ anh huyền ảo quá! Và thiêng liêng quá! Và cao siêu! |
Chàng ngước nhìn nàng trong luyến ái:
-Mình ơi! mình nối hộ thơ, mình! -Em chả nối thơ đâu đấy nhé! Suốt đời em chỉ muốn hôn anh. Một chiếc, một chiếc lại một chiếc, Má chàng in có vạn đôi môi. Chàng cười như nấc đi từng lúc: - Anh lạy cô mình, anh xin thôi! |
Nàng Đi Lấy
Chồng
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Hôm nay ăn hỏi tưng bừng
Ngày mai thì cưới, độ chừng ngày kia Nàng cùng chồng mới nàng về Rồi cùng chồng mới nàng đi theo chồng Tôi về dạm vợ là xong Vợ người làng, vợ xóm Đông quê mùa Vợ tôi không đợi, không chờ |
Không nhan sắc lắm, không thơ mộng gì
Lấy tôi bởi đã đến thì Lấy tôi không phải bởi vì yêu tôi Hôm nay tôi lấy vợ rồi Từ đây tôi sẽ là người bỏ đi Pháo ơi, mày nổ làm gì? Biến ra tất cả pháo xì cho tao! |
Bao Nhiêu Đau
Khổ Của Trần Gian
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính
Bao nhiêu đau khổ của trần gian
trời đã dành riêng để tặng nàng Nàng đẹp, đẹp từ hai khoé mắt, Làm mờ những ánh ngọc trân châu Làm phai ánh nước hồ thu thắm, Làm nhạt bao nhiêu ánh nhiệm màu. Một cười héo cả trǎm hoa nở, Say cả non sông, đắm cả giời. Đuổi cả mối sầu muôn vạn kiếp. Bẽ bàng tất cả những màu tươi. Ô kìa! dòng suối Thiên Thai chảy Đâu thấy hoa đào với dáng tiên. Chả phải đó là dòng suối tóc, Nàng buồn gương lược vẫn chưa quen. Tả sao được một thời xuân sắc. Từ thuở xuân non má chớm hồng, Từ thuở vườn đào mơ đuổi bướm. Xếp thuyền thả khắp mặt ao trong. Rồi một ngày qua, một tháng qua. Một nǎm qua nữa, tuổi mười ba, Bên hoa thấy bướm không buồn đuổi, Chỉ mải mê nhìn bướm ủ hoa. Ngày tháng trôi xuôi, tuổi lớn dần. Nàng cười trong nắng: cả trời xuân Lòng thơ hồi hộp khi môi thắm, Hôn vụng hoa tươi có một lần. Một lần hôm ấy, trước hoa tươi Nàng thấy trong gương bóng một người, Ai đẹp? Hay là tiên lạc lối? Không, nàng!... Nàng đẹp đấy mà thôi! Chim qua buổi sớm khuyên nàng học Bướm dạy nàng thêu, gió dạy đàn Con bé tài hoa... chim nhắn bướm |
Gió chuyền lời bướm xuống nhân gian
Từ ấy, cửa ngoài tin bắn sẻ, Rộn ràng xe ngựa,mối manh đưa. Bao nhiêu xe ngựa về không cả, Tơ đó nàng còn dệt giấc mơ... Nhưng mùa đông ấy, sau xe cưới, Pháo đỏ giǎng dây thắm trước lầu Chú rể vui mừng châm lửa đốt Đốt tan mộng đẹp của cô dâu. Trước tài sắc ấy, người chồng ấy Không cảm, không yêu, chẳng hiểu gì Nàng biết từ đây đường hạnh phúc Của nàng ngày một ngắn dần đi. Nàng có ngờ đâu đến nỗi này Lỡ làng chôn hết tuổi thơ ngây. Sống trong buồn tẻ, trong đau khổ, Với mảnh hồn đơn của những ngày. Mắt đầy ngấn lệ, lời đầy lệ Mỗi buổi thu sang gió lạnh nhiều Tình rụng tự mùa thôi rụng lá Biết tìm đâu phấn hương yêu. Bỗng một ngày hè hoa phượng thắm, Nở đầy trong lá phượng xanh tươi. Trải dài thắm đỏ con đường trắng, Nàng thấy đi trên thảm một người. Người ấy, bụi hồng phong nếp áo Đi theo tiếng gọi của vinh quang Nhưng nay dừng bước trên hoa rụng, Người thấy đâu đây một nhỡ nhàng. Liền đem chắp lại cánh muôn hoa, Tô lại màu hoa bị xoá mờ. Rồi lại vì nàng hàn lại vết Thương lòng đã giết giấc mơ xưa. |
E ấp chung nâng chén rượu hồng
Mỉm cười quyến luyến ghé môi chung. Rượu hồng đẫm những màu ân ái, Những vị say sưa ấm cõi lòng. Nhưng bỗng tự nhiên lòng giá lại, Nhìn nhau qua mắt lệ, than ôi. Rượu hồng pha lệ, pha chua chát, Uống cạn làm sao, muộn mất rồi. "Nǎm ấy sang sông lỡ chuyến đò, Đò đâỳ gió lớn sóng sông to. Mười hai bến nước xa lǎng lắc, Lầm tự ngày xưa, lỡ đến giờ. "Tôi biết tình tôi đã lỡ rồi Tình ta đành chỉ thế này thôi Thương tôi, mình hiểu cho tôi nhé Mà chỉ riêng tôi mới hiểu tôi. "Tôi tiễn mình trên bến nước này Mình đi, tôi trở lại chia tay; Tôi về nán sống trong mong đợi Cái phút vinh quang của một ngày. "Hôm nay đã cuối thu rồi lạnh Nàng hãy mang theo bóng dáng tôi Cho ấm lòng mình khi lỡ bước Mưa phùn trên quán trọ xa xôi". Người ấy đi rồi ... Nàng trở lại Hờ hai mắt đọng một u sầu. Buồng hương hoa héo mùa thu hắt Qua lá mành tương đã lạt màu. Bao nhiêu ân ái thế là thôi. Là bấy nhiêu oan nghiệt, hỡi giời. Nghẹt dưới bàn tay thần định mệnh, Nàng đương dệt tấm hận muôn đời. Hà Đông 1938 |
Mắt Em
Nguyễn Chí Thiện
Nguyễn Chí Thiện
Mắt em mềm mại con đò
Anh nhìn chẳng thấy hẹn hò một câu Mắt em trong mát giòng sâu Anh nhìn chẳng thấy nhịp cầu bắc qua Mắt em là một vườn hoa Vắng anh, thắm nở chóa lòa sắc hương Vườn hoa ấy, cảnh thiên đường Anh nhìn chỉ thấy cửa thường đóng nghiêm! |
Tình Câm
Nguyễn Chí Thiện (1963)
Nguyễn Chí Thiện (1963)
Anh sợ lắm lòng anh xiêu đổ mất
Anh ngăn anh đừng qua lại nơi đây Nhưng than ôi, em vắng bóng một ngày Anh đã sống như người điên loạn nhất Anh lạnh lẽo, em ơi, đừng tưởng thật Anh cũng giống như vỏ ngoài quả đất Chứa trong lòng bao khói lửa hôn me. Anh nhìn em rồi lặng lẽ ra về Để đau khổ, để âm thầm cay đắng Không thể nữa, không làm sao cố gắng Giữ cho tình câm nín ở trong tim Nhưng còn chi, ngoài khao khát im lìm Khi thương tích tình anh thầm rỏ máu Lòng của em hờ hững thấy chi đâu! Em có nghe trong tiếng thở u sầu Bao yêu dấu đè sâu đang thổn thức Em có hay trong quãng đời cơ cực |
Nếu có em, trời đất lại rờn xanh!
Hãy thứ cho mơ ước của lòng anh Mơ ước để đời đau thêm lạnh tối Đường vào tim em, anh không có lối Mỏi mắt chờ, em chẳng hé một giây! Tâm linh anh ôi đã bị đọa đầy Trong dáng dấp, trong nụ cười tiếng nói Trong ánh mắt em, nàng tiên chói lọi! Trong hững hờ, tan nát mộng cùng mơ Tình của anh như một sớm sương mờ Không được bóng vầng dương - Em - tỏa chiếu Điều đau khổ em làm sao thấu hiểu! - Lòng của em chưa một vết thương ghi Thế nên anh cam chịu ôm ghì Bao gai sắc của tình đau buốt ấy Niềm an ủi, anh chỉ còn trông cậy Ở thời gian em hỡi, em có hay! (1963) |
Tình Mơ
Nguyễn Chí Thiện (1963)
Nguyễn Chí Thiện (1963)
Anh yêu em,anh chỉ nói thế thôi
Nói thế thôi cũng đã thừa rồi Vì tình ái đâu cần ngôn ngữ Tình từ tim, mà ngôn ngữ từ môi Anh yêu em, em đã hiểu lâu rồi Em đã hiểu từ ban đầu gặp gỡ Anh hỏi thăm đường, em trỏ lối, thế thôi! Em hiểu anh trong dáng dấp bồi hồi Trong ánh mắt ngập ngừng xao xuyến Em hiểu anh trong nắng chiều lưu luyến Em hiểu anh từ tình mới đâm chồi Từ hạnh phúc còn như bỡ ngỡ |
Trong hồn anh quen nếp đau thương...
Có những đêm trăng óng ánh trên đồng Trăng tắm sáng lên đầu em tóc rối Trăng lấp ló qua hàng cây gió thổi... Em là vầng trăng ngọc của đời anh Anh không em, anh sẽ sống âm thầm Như những tối trăng vàng lặn bóng Đi bên em nghe ái tình đập sóng Trong lòng anh hạnh phúc chan hòa Ôi phút giây không thể xóa nhòa Giây phút ấy, tình em chói tỏa Ở trong anh, và tất cả xung quanh! |
Anh ôm em, em ngạt thở vì anh
Nhưng em biết lòng anh say đắm quá Gì ngây ngất bằng hôn lên đôi má Mịn như hoa và đượm hương da! Nắm tay em bao đau khổ phai nhòa Khắp vũ trụ chỉ còn thương mến Tình của em nhiệm mầu vô bờ bến Hồn anh hầu tàn úa lại rờn xanh Đời anh như chim hót trên cành Tươi mát tựa màu xuân thơm ngát Giọng ai buồn ngân nga câu hát Bừng cơn mơ, trăng lạnh đã lên cao... Gió ngoài song hiu hắt thổi vào Rơi mấy cánh hoa đào trên chậu sứ... |
Ngày Xưa Hoàng
Thị
Phạm Thiên Thư
Phạm Thiên Thư
Em tan trường về
đường mưa nho nhỏ chim non dấu mỏ dưới cội hoa vàng bước em thênh thang áo tà nguyệt bạch ôm nghiêng cặp sách vai nhỏ tóc dài anh đi theo hoài gót giầy thầm lặng đường chiều úa nắng mưa nhẹ bâng khuâng em tan trường về cuối đường mây đỏ anh tìm theo Ngọ dáng lau lách buôn |
tay nụ hoa thuôn
vương bờ tóc suối tìm lời mở nói lòngsao ngập ngừng lòng sao rưng rưng như trời mây ngợp hôm sau vào lớp nhìn em ngại ngần em tan trường về đường mưa nho nhỏ trao vội chùm hoa ép vào cuối vở thương ơi vạn thuở biết nói chi nguôi |
em mỉm môi cười
anh mang nổi nhớ hè sang phượng nở rồi chẳng gặp nhau ôi mối tình đầu như đi trên cát bước nhẹ mà sâu mà cũng nhòa mau tưởng đã phai mầu đường chiều hoa cỏ mười năm rồi Ngọ tình cờ qua đây cây xưa vẫn gầy phơi nghiêng ráng đỏ |
áo em ngày nọ
phai nhạt mấy mầu? chân tìm theo nhau còn là vang vọng đời như biển động xoá dấu ngày qua Tay ngắt chùm hoa Mà thương mà nhớ Phố ơi! muôn thuở Giữ vết chân tình Tìm xưa quẩn quanh Ai mang bụi đỏ Dáng ai nho nhỏ Trong cõi xa vời. Tình ơi!.... Tình ơi!.... |
Ðộng Hoa Vàng
Phạm Thiên Thư
Phạm Thiên Thư
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau Thôi thì em đừng ngại mưa mau Ðưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi Sông này đây chảy một giòng thôi Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông Nhớ xưa em chửa theo chồng Mùa xuân may áo, áo hồng đào rơi Mùa thu em mặc áo da trời Sang đông lại khoác lên người áo hoa. |
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say Thôi thì em chẳng còn yêu tôi Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng Thôi thì thôi mộ người tà dương Thôi thì thôi nhé đoạn trường thế thôi Nhớ xưa em rũ tóc thề Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay Ðợi nhau tàn cuộc hoa này Ðành như cánh bướm đồi tây hững hờ |
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say Thôi thì thôi để mặc mây trôi Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan Thôi thì thôi chỉ là phù vân Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi Chim ơi chết dưới cội hoa Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà Mai ta chết dưới cội đào Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu. |
Đôi Bờ
Quang Dũng
Quang Dũng
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai ?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài Mắt kia em có sầu cô quạnh Khi chớm heo về một sớm mai ? Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự Bên này em có nhớ bên kia Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề |
Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ Thoáng hiện em về trong đáy cốc Nói cười như chuyện một đêm mơ Xa quá rồi em người mỗi ngả Bên này đất nước nhớ thương nhau Em đi áo mỏng buông hờn tủi Dòng lệ thơ ngây có dạt dào ? |
Đôi Mắt Người
Sơn Tây
Quang Dũng
Quang Dũng
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì Vầng trán em mang trời quê hương Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm Em có bao giờ em nhớ thương? Mẹ tôi, em có gặp đâu không Bao xác già nua ngập cánh đồng Tôi cũng có thằng con bé dại Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông! Từ độ thu về hoang bóng giặc Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn! Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ Em đã bao ngày lệ chứa chan? |
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc Buồn viễn xứ khôn khuây Cho nhẹ lòng nhớ thương Em mơ giùm tôi nhé Bóng ngày mai quê hương Đường hoa khô ráo lệ Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng Sông Đáy chậm nguồn quanh Phủ Quốc Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng Bao giờ tôi gặp em lần nữa Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ Còn có bao giờ em nhớ ta? 1949 |
Ao Ước
Tế Hanh
Tế Hanh
Anh là kẻ say mê nhưng nhút nhát;
Không hiểu giùm em lại nỡ cho anh Là không yêu , là một kẻ vô tình. Anh tức quá , đem lòng ao ước tệ. Nếu em chết ; chắc là anh có thể Tỏ mối tình lặng lẽ quá sâu thâm: Anh đến nới em nghỉ giấc ngàn năm Ngồi điên dại sầu như cây liễu rủ. |
Anh không uống , anh không ăn , không ngủ,
Anh khóc than , than khóc đến bao giờ Nước mắt anh lầy lội cả nấm mồ Nhỏ từng giọt xuống thân em lạnh lẽo. Rồi anh chết , anh chết sầu , chết héo; Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em. Và ở đâu kia , ở cõi đời đêm Chắc em chẳng nghi ngờ tình anh nữa... |
Yêu Thương
Diệu Thanh
Diệu Thanh
Không biết vì sao tôi yêu em ?
Vì sao thương nhớ đã bao đêm ? Vì sao nói mãi mà chưa hết ? Nói mãi cho mình yêu nhớ thêm. Có phải mùa xuân trong mắt đen ? Hay là trong tóc tẩm hương đêm ? Hơi thơm em thở, môi em ướt, Nửa nụ hôn đầu anh chả quên... Áo em có phải vườn xuân biếc Ước nắng hồng lên nhún nhẩy cười ? |
Hay là sóng biển chiều ly biệt ?
Thương tàu viễn xứ núi mây trôi ? Anh sợ nắng vàng phai áo trắng Sợ sao xanh lạc mắt em sầu Vuốt mềm lưng nhỏ bàn tay gió Anh ngẩn ngơ tìm tóc vướng đâu\... Thương nhớ hơn ngàn mây ấp núi, Hơn thuyền ru bóng giữa dòng sông. Em ơi, núi lỡ sông bồi hết, Chỉ có tình anh, em biết không ? |
Anh Biết
Em Đi
Thái Can
Thái Can
Anh biết em đi chẳng trở về
Dăm ngàn liễu khuất với sương che Em đừng quay lại nhìn anh nữa: Anh biết em đi chẳng trở về. Em nhớ làm chi tiếng ái ân Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm Dây loan chẳng đượm tình âu yếm Em nhớ làm chi tiếng ái ân. Bên gốc thông già ta lỡ ghi Tình ta âu yếm lúc xuân thì. Em nên xóa dấu thề non nước Bên gốc thông già ta lỡ ghị |
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em:
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm Ái ân sớm nở chiều phai rụng: Chẳng phải vì anh, chẳng tại em. Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan, Tình kia sao giữ được muôn vàn... Em đừng nên giận tình phai lạt Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan. Anh biết em đi chẳng trở về Dặm ngàn liễu khuất với sương che Em đừng quay lại nhìn anh nữa: Anh biết em đi chẳng trở về. |
Nụ Hôn Đầu
Trần Dạ Từ
Trần Dạ Từ
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông Trên môi ta, vạn đóa hồng Hôn em trời đất một lòng chứa chan |
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh Trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh, Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa |
Bài Thơ Thứ
Nhất
TTKH
TTKH
Thuở trước hồn tôi phơi phới
quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương... Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại, Êm ái trao tôi một vết thương. Tai ác ngờ đâu gió lạ qua, Làm kinh giấc mộng những ngày hoa, Thổi tan âm điệu du dương trước Và tiễn Người đi bến cát xa. Ở lại vườn Thanh có một mình, Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh; Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo, Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành. |
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo Những cô áo đỏ sang nhà khác, -- Gió hỡi! Làm sao lạnh rất nhiều ? Từ đấy không mong, không dám hẹn Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm, Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ, Người ấy ghi lòng :"Vẫn nhớ em!" Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên, Bỗng ai mang lại cánh hoa tim Cho tôi ép nốt dòng dư lệ Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ? |
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ! Tóc úa giết dần đời thiếu phụ... Thì ai trông ngóng, chả nên chờ! Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa : -- "Cố quên đi nhé, câm mà nín Đừng thở than bằng những giọng thơ!" Tôi run sợ viết; lặng im nghe Tiếng lá thu khô siết mặt hè Như tiếng chân người len lén đến. Song đời nào dám gập ai về ! Tuy thế, tôi tin vẫn có người Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi Biết đâu... tôi: một tâm hồn héo, Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi! |
Đan Áo Cho
Chồng
TTKH
TTKH
"Chị ơi ! Nếu chị đã yêu.
Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương, Đã xa hẳn quãng đường hương, Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng. Biết chăng chị ? Mỗi mùa đông, Đáng thương những kẻ có chồng như em, Vẫn còn thấy lạnh trong tim, Đan đi đan lại áo len cho chồng. Như con chim hót trong lồng, Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ. Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ, Than ôi ! Gió đã sang bờ ly tan... |
Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng. Như con chim nhốt trong lồng, Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao ! Ngoài trời mưa gió xôn xao, Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm ? Ai đem lễ giáo giam em ? Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời... Lòng em khổ lắm chị ơi ! Trong bao tủi cực với lời mỉa mai. Quang cảnh lạ, tháng năm dài, Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình !" |
Hai Sắc Hoa Ty
Gôn
TTKH
TTKH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc, Tôi chờ người đến với yêu đương. Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Giải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát, Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi, Thở dài trong lúc thấy tôi vui, Bảo rằng: "Hoa dáng như tim vỡ, Anh sợ tình ta cũng thế thôi !" Thuở đó nào tôi có hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly, Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy". |
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời gian khổ chết yêu đương. Người xa xăm quá ! -- Tôi buồn lắm, Trong một ngày vui pháo nhuộm đường... Từ đấy, thu rồi, thu lại thu, Lòng tôi còn giá đến bao giờ? Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ... Người ấy, cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẽo của chồng tôi, Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người. Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Như hồng tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha ! |
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi... Đến nay tôi hiểu thì tôi đã, Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi ! Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ, Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây trắng, Người ấy sang sông đứng ngóng đò. Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi ! Người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng? |
Bài Thơ Cuối
Cùng
TTKH
TTKH
Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ?
Một mùa thu cũ, một lòng đau... Ba năm ví biết anh còn nhớ, Em đã câm lời, có nói đâu! Đã lỡ, thôi rồi! chuyện biệt ly, Càng khơi càng thấy lụy từng khi. Trách ai mang cánh "ty-gôn" ấy, Mà viết tình em, được ích gì? Chỉ có ba người đã đọc riêng, Bài thơ "đan áo" của chồng em. Bài thơ "đan áo" nay rao bán, Cho khắp người đời thóc mách xem... |
Là giết đời nhau đấy, biết không?
....Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung, Giận anh, em viết dòng dư lệ, Là chút dư hương : điệu cuối cùng! Từ đây, anh hãy bán thơ anh, Còn để yên tôi với một mình, Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét, Thì đem mà đổi lấy hư vinh. Ngang trái đời hoa đã úa rồi, Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi... Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp, Đi nhớ người không muốn nhớ lời! |
Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây Nếu không yên được thì tôi... chết Đêm hỡi! Làm sao tối thế nầy? Năm lại năm qua cứ muốn yên Mà phương ngoài gió chẳng làm quên; Và người vỡ lỡ duyên thầm kín, Lại chính là anh? anh của em! Tôi biết làm sao được hỡi trời? Giận anh, không nỡ! Nhớ không thôi! Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt... Sợ quá đi, anh... "có một người"!... |
Lá Thư Ngày
Trước
Vũ Hoàng Chương
Vũ Hoàng Chương
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh Rượu chẳng ấm mưa hoài chăn chiếu lạnh Chút hơi tàn leo lét ngọn đèn khuya Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê Gió âm tưởng bay về quanh nệm gối Trong mạch máu chút gì nghe vướng rối Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa Ngón tay run ghì nét chữ phai nhòa Hỡi năm tháng hãy đưa đường giấc điệp Yêu mê thế để mang sầu trọng kiếp Tình mười năm còn lại chút này đây |
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn Lần đầu tiên ai dám ký "Em Anh" Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp Mươi hàng chữ đơn sơ ồ ngượng ngập E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ Tình hé nụ bừng thơm trong nếp giấy Ôi thân mến nhắc làm chi thuở ấy Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn Khóc chia lìa ai níu gọi than van Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối |
Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối
Mưa mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau Vàng son có thay màu đôi mắt biếc Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở Áo xiêm nào rực rỡ ngựa xe ai Đây mưa bay mờ chậm bước đêm dài Đêm bất tận đêm liền đêm kế tiếp Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp Tình mười năm còn lại chút này thôi Lá thư xưa màu mực úa phai rồi Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó |
Ðời Vắng Em
Rồi
Vũ Hoàng Chương
Vũ Hoàng Chương
Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu
Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu Thôi rồi - tay nắm tay lần cuối Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau. Trai lỡ phong vân gái lỡ tình Này đêm tri ngộ xót điêu linh Niềm quê sực thức lòng quan ải Giây phút dừng chân cuộc viễn trình Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung |
Ðây chiều hương ngát lả hoa dung
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng. Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy Nắng mưa đã trải tình nhân thế Lưu lạc sầu chung một hướng say Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai Ra đi chẳng hứa một ngày mai |
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Ðời vắng em rồi say với ai Phương Âu mờ mịt lối quê nàng Trăng nước âm thầm vạn dặm tang Ghé bến nào đây người hải ngoại Chiều sương mặt bể có mơ màng. Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không Mà đây lòng trắng một mùa đông Tương tư nối đuốc thâu canh đợi Thoảng gió trà mi động mấy bông. |
Phải Nói
Xuân Diệu
Xuân Diệu
"Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ?
Anh tham lam , anh đòi hỏi quá nhiều . Anh biết rồi , em đã nói em yêu ; Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ ? " -- Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ , Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng ; Không tỏ hay , yêu mến cũng là không . Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch . Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích , Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài . Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ... Thì ân ái có bao giờ lại cũ ? |
Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ,
Phải nói yêu , trăm bận đến nghìn lần ; Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân , Đem chim bướm thả trong vườn tình ái . Em phải nói , phải nói , và phải nói Bằng lời riêng nơi cuối mắt , đầu mày , Bằng nét vui , bằng vẽ thẹn , chiều say , Bằng đầu ngả , bằng miệng cười , tay riết , Bằng im lặng , bằng chi anh có biết ! Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng , Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng , Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ . Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ . -- 1936 |
Tình Thứ Nhất
Xuân Diệu
Xuân Diệu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em , kèm với một lá thư. Em không lấy , và tình anh đã mất. Tình đã cho không lấy lại bao giờ. Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo. Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo. Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi. Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại Tới bên em , chờ đợi mãi không về. Em đã xé lòng non cùng giấy mới, -- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê. Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá, Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa; Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã. Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà. |
Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm. Đôi tay yêu không được nắm bao giờ. Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ. Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao ! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ. Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào. Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch, Xuân đầu muà trong sạch vẻ đơn sơ. Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch; Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ. Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi. Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, nên anh đã mất rồi. |
Vì Sao
Xuân Diệu
Xuân Diệu
Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao ?" Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thỏa khát khao -- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên, Tôi đã đày thân giữa xứ phiền, Không thể vô tình qua trước cửa, Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ? Ai đem phân-chất một mùi hương Hay bản cầm ca ! Tôi chỉ thương, Chỉ lặng chuồi theo giòng cảm xúc, Như thuyền ngư phủ lạc trong sương. |
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu !
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu ... Cô hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước, đứng say sưa, Cho tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay; -- thế cũng vừa Rồi một ngày mai, tôi sẽ đi. Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi ! Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá, Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì. |
Yêu
Xuân Diệu
Xuân Diệu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu . Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ; Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết ... Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! |
Yêu , là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt, Những người ai theo dõi dấu chân yêu; Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. Và tình ái là sợi dây vấn vít. Yêu, là chết ở trong lòng một ít. -- 1935 |
Âm Thầm
Xuân Diệu
Xuân Diệu
từ gió xuân đi, gió hạ về
anh thường gửi gắm mối tình quê bên em mỗi lúc trên đường cái hóng mát cho lòng được thoả thuê ! em có ngờ đâu trong những đêm trăng ngà giãi bóng mặt hồ êm anh đi thơ thẩn như ngây dại hứng lấy hương nồng trong áo em |
bên khóm thùy dương em thướt tha
bên này bờ liểu anh trông qua say mơ vướng phải mùa hương ướp yêu cái môi hường chẳng nói ra độ ấy xuân về em lớn lên thấy anh em đã biết làm duyên yêu dấu lòng anh ôm hận riêng. |
Tương Tư Chiều
Xuân Diệu
Xuân Diệu
Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em. Không gì buồn bằng những buổi chiều êm, Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối; Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành; Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ. Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ. |
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm, Với sương lá rụng trên đầu gần gũi. Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi. (Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!) Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh. |
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi, Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời, Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm. Em! xích lại! và -dưa tay anh nắm! Gió bao lần, từng trận nhớ thương -di, -- Mà kỷ niệm ôi, còn gọi ta chi... -- 1936 |
Năm Năm Rồi
Không Gặp
Phạm văn Bính
Phạm văn Bính
Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng Anh dặm đường mê mãi Đời chia hai nhánh sông. Phong thư tình ngây dại Đường xưa theo lối về Trong mịt mùng gió cuốn Nghe nhạt nhòa mưa quạ |
Ngày nhà em pháo nổ
Anh cuộn mình trong chăn Như con sâu làm tổ Trong trái vải cô đơn. Ngày nhà em pháo nổ Tâm hồn anh rớm máu Ôi nhát chém hư vô Ôi nhát chém hư vô |
Năm năm rồi ly biệt
Một màu tang ngút trời Chúa buồn trên thánh giá Nằm trơ vơ gác chuông Năm năm rồi trở lại Từ khi em lấy chồng Thương người em năm cũ Thương góa phụ bên sông. |
Chiếc Lá Đầu
Tiên
Hoàng Nhuận Cầm
Hoàng Nhuận Cầm
Em thấy không, tất cả đã xa rồi Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước Con ve tiên tri vô tâm báo trước Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu |
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ Ôi nỗi nhớ có bao giờ nhớ thế Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi "Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi, Với lại bảy chú lùn rất quấy" "Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy" (Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao) |
Những chuyện năm nao những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi Em đã yêu anh, anh đã xa rời Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên. |